HÀNH TRÌNH 1 NGƯỜI, CHỮA LÀNH VẠN NGƯỜI CỦA VY OANH – KHI MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ HỌC CÁCH YÊU LẠI CHÍNH MÌNH VÀ LAN TỎA BÌNH AN ĐẾN CẢ CỘNG ĐỒNG
1. Mở đầu – Từ những đổ vỡ đến hành trình tìm lại ánh sáng
Ở vùng quê bình yên Thôn Mỹ Tân, xã Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi, có một người phụ nữ mà chỉ cần nhắc đến tên thôi, người ta sẽ nhớ ngay hình ảnh nụ cười hiền, ánh mắt ấm và sự nhân hậu tỏa ra từ từng lời nói. Đó là Ngô Thị Hoanh – Yoga Vy Oanh, sinh năm 1988.
Nhưng trước khi trở thành người truyền cảm hứng như hôm nay, cuộc đời cô từng nhuốm một màu xám rất dài — màu của bệnh tật, của nước mắt, của sự kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể xác.
Câu chuyện của cô không phải là câu chuyện được kể trong sách, mà là những nỗi đau thật đến nghẹn lòng.
Nỗi đau của một người vợ suốt hơn 10 năm sống cùng bệnh viện, cùng mùi thuốc sát trùng, cùng những đêm trắng ngồi chờ máy chạy thận nhân tạo.
Nỗi đau của một người phụ nữ chứng kiến chồng mình — người bạn đời, người tri kỷ, người đã cùng cô đi qua bao giai đoạn của cuộc sống — phải chiến đấu từng ngày với bệnh suy thận.
Cô vừa là vợ, vừa là mẹ, mà cũng vừa là trụ cột tài chính của gia đình.
Buổi sáng đi làm, buổi trưa tất tả chạy vào bệnh viện, buổi tối lại ôm con ngủ trong nỗi lo sợ ngày mai mình có thể mất đi điều quý giá nhất.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy sự mạnh mẽ, nhưng chỉ có Vy Oanh mới biết trong lòng cô yếu đến thế nào. Có những đêm lặng lẽ đứng ngoài hành lang bệnh viện, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, cô tự hỏi:
“Mình có thể chịu đựng đến bao giờ?
Mình còn đủ sức để bước tiếp không?”
Và rồi, cái ngày cô sợ hãi nhất… đã đến.
Sau hơn một thập kỷ chống chọi, người chồng yêu thương rời xa cô và con mãi mãi.
Cả thế giới như sụp xuống.
Nhà vẫn đó. Người vẫn đó. Nhưng hơi ấm quen thuộc — biến mất.
Những bữa cơm thiếu tiếng cười.
Những buổi tối chỉ còn lại tiếng gió và tiếng nấc nghẹn.

Vy Oanh từng có lúc nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ tìm lại được ánh sáng nữa.
Cô lặng lẽ thu mình lại, sống trong nỗi đau không lời, trong sự kiệt quệ không ai nhìn thấy.
Nhưng cuộc đời, dù nghiệt ngã đến đâu, vẫn luôn chừa cho mỗi người một cánh cửa.
Một cánh cửa bé xíu, nhưng đủ để một người phụ nữ đang mất phương hướng nhìn thấy hy vọng.
Với Vy Oanh, cánh cửa ấy mang tên…
Yoga.
Một cái tên tưởng như rất đỗi bình thường, nhưng lại là sợi dây kéo cô ra khỏi vực sâu tăm tối.
Ban đầu, cô đến với Yoga không phải để trở nên mạnh mẽ, không phải để thay đổi cuộc đời, càng không phải để trở thành huấn luyện viên.
Cô đến chỉ vì một điều rất đơn giản:
Để cứu chính mình.
Để tìm lại hơi thở mà nỗi đau đã bóp nghẹt.
Để biết cảm giác đứng trên đôi chân của chính mình là như thế nào.
Để cho trái tim vốn chằng chịt vết thương có cơ hội được chữa lành.
Và chính khoảnh khắc nhẹ nhàng ấy — khoảnh khắc đặt bàn chân lên thảm yoga lần đầu, đặt tay lên ngực và hít một hơi thật sâu — đã mở ra hành trình thay đổi cả cuộc đời của cô.
2. Yoga đến như một người bạn cũ – nhẹ nhàng nhưng cứu rỗi
Vy Oanh đến với Yoga không phải vì muốn thay đổi cuộc sống, cũng không phải vì tìm kiếm một bộ môn thể thao mới.
Cô đến với Yoga trong những ngày trái tim đau đến mức… chỉ cần nghe ai hỏi “chị ổn không?” là nước mắt tự trào ra.
Cô đến vì tuyệt vọng.
Vì cô cần một điều gì đó níu cô lại với cuộc sống sau lúc tưởng như mọi thứ đã kết thúc cùng sự ra đi của chồng.
Một người phụ nữ từng mạnh mẽ suốt 10 năm trong bệnh viện, bỗng nhiên trở thành một người lạc lõng, hụt hẫng giữa chính ngôi nhà của mình.
Buổi tập Yoga đầu tiên là một buổi cô không thể nào quên.
Cô ngồi xuống tấm thảm, nhắm mắt lại theo hướng dẫn của huấn luyện viên…
Và nước mắt tự nhiên chảy ra.
Cô khóc khi ngồi thiền — bởi lần đầu tiên sau bao năm, cô mới lắng nghe được tiếng của chính mình.
Cô khóc khi hít một hơi thật sâu — bởi cô nhận ra bấy lâu nay mình sống như một chiếc bóng, thở chỉ để tồn tại, chứ không phải để sống.
Cô khóc khi buông lỏng hai vai — đôi vai đã gồng lên suốt cả một thập kỷ vì bệnh viện, vì kinh tế, vì con nhỏ, vì nỗi sợ mất đi chồng.
Nhưng điều lạ lùng là… cô không thấy xấu hổ.
Vì lần đầu tiên sau quãng thời gian dài ngột ngạt, cô cảm thấy mình thật sự thở được — một hơi thở trọn vẹn, sâu, và đầy sự sống.
Cô nói:
“Yoga dạy tôi thở lại – mà khi một người còn thở được, người đó còn có hy vọng.”
Từ hôm đó, Yoga không còn là hoạt động buổi sáng nữa.
Nó trở thành người bạn cũ — một người bạn rất nhẹ nhàng, rất kiên nhẫn, và không bao giờ phán xét.
Cô dành nhiều thời gian hơn cho Yoga:
– Mỗi buổi sáng tinh mơ khi làng quê còn phủ sương
– Mỗi buổi chiều, sau khi tất bật mọi việc trong ngày
– Và nhất là những lúc trái tim bỗng dưng nặng trĩu vì nỗi nhớ chồng
Yoga không chỉ làm dịu cơ thể.
Nó làm dịu tâm.
Từng hơi thở, từng động tác chậm rãi như đang vá lại từng mảnh rách trong trái tim của người phụ nữ ấy.
Dần dần, cô nhận ra rằng mỗi lần đặt tay lên ngực và hít sâu, nỗi đau lại dịu bớt một chút.
Mỗi lần vươn dài cột sống, cô thấy như mình đang kéo căng những cảm xúc cũ ra khỏi tâm trí.
Mỗi lần cúi gập người xuống thảm, cô thấy như mình đang học cách buông — buông nỗi buồn, buông tủi phận, buông những điều không thể níu giữ.
Và rồi, giữa những giọt mồ hôi và giọt nước mắt, có một điều gì đó bắt đầu nảy mầm:
Hy vọng.
Nhỏ thôi.
Mỏng manh như mầm non trong mùa mưa.
Nhưng đủ để giữ cô lại với cuộc đời.
3. Từ học viên vụng về đến Huấn luyện viên Yoga – khi tình yêu đủ lớn thì nỗi đau hóa thành sức mạnh
Những ngày đầu, cơ thể Vy Oanh rất cứng.
Cô không thể chạm tay vào chân.
Không thể xoay vai trọn vẹn.
Không thể giữ thăng bằng lâu.
Nhưng cô kiên trì.
Cô tập để khỏe.
Cô tập để sống.
Cô tập để hàn gắn những phần vỡ vụn của chính mình.
Đi từ Bình Sơn lên trung tâm Tâm Nguyên Yoga ở thành phố Quảng Ngãi gần một giờ mỗi ngày – với cô, đó không phải sự vất vả mà là hành trình bước ra khỏi tối tăm của cuộc đời.
Tại đây, cô gặp HLV Tâm và Cô Xuân – những người không chỉ dạy kỹ thuật, mà còn dạy cô tình yêu thật sự của Yoga:
– yêu chính mình
– yêu cơ thể mình
– yêu cả những vết thương của mình
“Tôi đi học để khỏe, nhưng tôi nhận được nhiều hơn thế: tôi tìm lại được sự bình yên mà mình tưởng đã mất mãi mãi.”
Càng học, cô càng thấy chữa lành.
Và rồi, một mong muốn nảy nở:
Mang Yoga trở về quê hương, đến với những người phụ nữ cũng đang loay hoay giữa gánh nặng cuộc đời.
Và Vy Oanh bước vào lớp đào tạo huấn luyện viên – không phải để có nghề, mà để thực hiện một sứ mệnh.
4. Sự ra đời của phòng tập Yoga Vy Oanh – Nơi bình yên trú ngụ

Phòng tập của Vy Oanh đặt tại:
Xóm Cù Lao – Thôn Mỹ Tân – Xã Bình Sơn – Tỉnh Quảng Ngãi
Một nơi rất đơn sơ:
– Không biển hiệu rực rỡ
– Không phòng gương lấp lánh
– Không thiết bị hiện đại
Chỉ có:
– Ánh sáng dịu của buổi sớm
– Mùi tinh dầu nhẹ nhàng
– Những tấm thảm được xếp ngay ngắn
– Và nụ cười hiền đầy yêu thương của cô giáo nhỏ bé
Nhưng chính sự chân thật ấy lại tạo nên một điều lạ kỳ:
Ai đến rồi cũng thấy bình yên.
Ai tập rồi cũng muốn quay lại.
Nơi đây không chỉ là phòng tập.
Nó là “mái nhà chữa lành”.
5. Những buổi sáng đầy hy vọng – Khi cộng đồng tìm về với chính mình
Mỗi buổi sáng ở phòng tập Yoga Vy Oanh luôn bắt đầu bằng sự bình yên rất riêng của vùng quê Thôn Mỹ Tân.
05:00 sáng – Học viên dần xuất hiện:
người trung niên đau vai gáy, mẹ bỉm sau sinh, chị em đi làm từ sớm… ai cũng tìm đến đây như tìm một bến an trú cho tâm hồn mệt mỏi.
05:10 sáng – Phòng tập chìm trong tiếng nhạc thiền êm dịu. Ánh sáng vàng nhẹ, mùi tinh dầu thoang thoảng khiến ai bước vào cũng thấy mình được ôm lấy bằng một cảm giác an toàn.
05:15 sáng – Vy Oanh nhẹ nhàng nói câu quen thuộc:
“Hít sâu… hôm nay mình lại khỏe hơn một chút.”
Chỉ một câu mà ai cũng cảm thấy lòng mình mở ra, nhẹ đi.
06:00 – Sau buổi tập, từng gương mặt sáng hơn, vai thả lỏng hơn, nụ cười tự nhiên hơn. Năng lượng của cả phòng như được “làm mới” lại.
Rồi những câu nói bình dị vang lên:
– “Cô ơi, em đỡ đau vai rồi.”
– “Dạo này em ngủ ngon hơn.”
– “Cô ơi, lưng em hết đau thiệt rồi!”
Vy Oanh luôn lắng nghe, mắt đôi lúc rưng rưng.
Bởi trong họ, cô thấy lại chính mình của những ngày từng đau đến nghẹt thở.
Và giờ đây, cô được chứng kiến từng người một tìm lại hơi thở, tìm lại niềm vui, tìm lại chính mình.
Cô biết rất rõ:
Không ai đến với Yoga khi đang hạnh phúc — họ đến khi cần được nâng đỡ.
Và mỗi buổi sáng họ mỉm cười khi bước ra khỏi lớp… với Oanh, đó đã là một phép màu.
6. Khi một người khỏe hơn – cả cuộc đời họ cũng thay đổi
Điều khiến Vy Oanh yêu nghề này không phải những động tác đẹp mắt.
Mà là sự thay đổi trong học viên của mình:
6.1. Người phụ nữ đau vai gáy không thể xoay cổ
Tập một tháng, cô ấy ôm Vy Oanh và khóc:
“Cô ơi, em quay đầu không còn đau nữa.”
Một câu nói – mà với Vy Oanh, là cả bầu trời.
6.2. Người mẹ sau sinh trầm cảm
Có hôm cô ấy ngồi im rất lâu rồi bật khóc trên thảm.
Vy Oanh ngồi bên cạnh, nắm tay, không hỏi nhiều.
Ba tháng sau, cô ấy cười rạng rỡ:
“Nhờ cô mà em sống lại.”
6.3. Người phụ nữ trung niên đau lưng đến mức đứng lên khó khăn
Sau 2 tháng, cô đến lớp và nói:
“Giờ chị lượm đồ dưới đất cũng thấy nhẹ nhàng lắm Oanh.”
6.4. Người làm văn phòng stress nặng
Sau mỗi buổi tập, cô ấy nói:
“Sao em cảm thấy tim mình nhẹ vậy cô?”
Vy Oanh không chỉ dạy Yoga.
Cô trao cho họ hy vọng.
Trao cho họ tình thương.
Trao cho họ niềm tin rằng họ xứng đáng được khỏe, được hạnh phúc.
7. Nghề Yoga qua cảm nhận của Vy Oanh – nghề của trái tim
Nếu hỏi Vy Oanh rằng nghề Yoga cho cô điều gì, cô sẽ nói:
7.1. Yoga dạy cô cách yêu chính mình
Ngày trước, cô sống để lo cho chồng con.
Cô không có khái niệm “chăm sóc bản thân”.
Yoga dạy cô hiểu rằng:
Không ai có thể chăm sóc người khác nếu không yêu bản thân trước.
7.2. Yoga làm cô dịu dàng hơn
Cô từng rất dễ lo, dễ buồn, dễ căng thẳng.
Nhưng sau khi gắn bó với Yoga, cô biết lắng nghe nhiều hơn, thở sâu hơn, và dịu dàng với mọi thứ hơn.
“Yoga không thay đổi cuộc đời tôi ngay lập tức.
Nhưng nó thay đổi cách tôi đối diện với cuộc đời.”
7.3. Yoga làm cô kiên nhẫn hơn
Kiên nhẫn với từng hơi thở.
Kiên nhẫn với từng học viên.
Kiên nhẫn cả với chính những nỗi đau cũ còn rơi rớt lại trong tim.
7.4. Yoga cho cô một “gia đình thứ hai”
Một cộng đồng nhỏ, nơi người ta đến không chỉ để tập…
Mà để tìm nơi nương tựa tinh thần.
Vy Oanh thường nói:
“Ngay lúc học viên khỏe lên, tôi thấy mình được chữa lành thêm một chút.”
8. Lan tỏa yêu thương – Sứ mệnh lớn nhất của Vy Oanh

Cô không xem Yoga là nghề để kiếm sống.
Cô xem đó là cách để trả ơn cuộc đời.
Cách để lan tỏa yêu thương.
Cách để gieo bình an đến mọi người xung quanh.
Vy Oanh lan tỏa bằng những điều rất giản dị:
– Một nụ cười hiền
– Một lời động viên
– Một cái nắm tay
– Một ánh mắt thấu hiểu
– Một buổi tập nhẹ nhàng giúp ai đó bớt đau
Dần dần, phòng tập nhỏ trở thành điểm tựa bình yên của phụ nữ Bình Sơn.
Nơi họ được sống là chính mình.
Nơi họ được thở.
Nơi họ được chữa lành.
9. Kết luận – Khi một người chữa lành, cả thế giới cũng được chữa lành
Có câu nói rằng:
“Khi một người phụ nữ đứng vững, cả gia đình sẽ bình yên.”
Vy Oanh hiểu điều đó hơn ai hết.
Cô từng suy sụp, từng mất phương hướng, nhưng rồi nhờ Yoga, cô học cách đứng dậy – mạnh mẽ hơn, sáng suốt hơn, đầy yêu thương hơn.
Và khi cô đứng vững, cô đã kéo theo rất nhiều người khác đứng vững cùng mình.
Phòng tập Yoga Vy Oanh tại Xóm Cù Lao, Thôn Mỹ Tân, Xã Bình Sơn, Tỉnh Quảng Ngãi không phải là phòng tập bình thường.
Nó là nơi:
– những trái tim tổn thương tìm thấy ánh sáng
– những cơ thể mỏi mệt được hồi sinh
– những tâm hồn chật vật được vỗ về
Vy Oanh không chỉ là huấn luyện viên.
Cô là người truyền cảm hứng.
Người gieo mầm bình an.
Người đưa Yoga đến với những mảnh đời cần được chữa lành nhất.
“Tôi biết ơn Yoga.
Nhờ Yoga mà tôi sống lại.
Nhờ Yoga mà tôi có thể giúp người khác sống tốt hơn.”
Nếu hành trình của cô khiến bạn rơi nước mắt, thì đó là điều tự nhiên.
Bởi đây không chỉ là câu chuyện nghề nghiệp.
Đây là câu chuyện của một trái tim – từng tan vỡ, từng lạnh giá, từng mất đi những điều quý nhất…
Nhưng vẫn chọn yêu đời, chọn yêu người, và chọn lan tỏa bình yên.
Theo dõi fanpage Yogi Xuân để cập nhật thông tin chi tiết về:
- Khóa đào tạo HLV Yoga chuyên nghiệp
- Workshop Mở lưng trên
- Workshop Nâng chỉnh hay gọi là Workshop Chạm Chỉnh Chất
- Sự kiện Thiền trà – Hành trình chữa lành từ bên trong
- Địa chỉ Học viện Yoga Á Châu – Raja Yoga: Số 196, đường số 20, phường 5, Gò Vấp, TP. HCM

